top of page

Bong bóng lên trời.

  • Writer: Baro Nguyễn
    Baro Nguyễn
  • Sep 6, 2020
  • 4 min read

Updated: May 10, 2021


Chiều nay nắng dịu nhẹ, từng cọng mây lao xao che đi những vệt nắng, song không thành. Nắng dịu dàng len lỏi qua từng ngõ phố, từng tán lá xum xuê của hàng cây nơi người ta hẹn nhau qua những con số. Thời ông bà anh dậy về sống động trong tôi giữa tiếng nhạc êm đềm của quán cà phê Cao Nguyên, xộc lên mũi vị trà thanh thanh, thơm phức mùi đào. Nhớ hồi đó tôi hay lủi thủi theo mẹ đến xưởng may tư nhân mỗi cuối tuần, chỉ để thơ thẩn cả buổi bắt chuồn chuồn, thổi bong bóng và ngắm nghía quán cà phê đối diện. Thực ra nó là quầy bán bánh hồi xưa, kiến trúc Pháp được khắc hoạ tỉ mỉ trên tường điểm những chiếc đèn dây tóc, ngồi đối diện quầy toả ra mùi bánh thơm phức, từng lớp kem nóng hổi làm lòng tôi tan ra theo lớp bánh, nhũn đi trước cả khi mùa gió thổi.


Những thú vui của đứa trẻ sống giữa những hoa lệ của tôi thời đó không nhiều, hay có cũng lưa thưa dần đôi bước chân sau chiếc đèn đường, những tiếng gọi ú ới vọng ra từ những ngôi nhà xập xệ, thơm mùi bắp, khoai nướng xui khiến mấy đứa đang long nhong có quậy đến mấy cũng phải xách mông quay về, cũng có khi cả nhóm chỉ có một đứa điểm danh có mặt, dăm đứa còn chắc lại đang mải u mê với ba tiếng chí choé ùm xèo của đám nhân vật trong game nhập vai nào đó.

Nên mỗi tối thứ sáu tôi thường tay vắt lên trán, trằn trọc phấn khích, mai lại được "đi làm" với mẹ. Việc của mẹ là may đồ, việc của tôi cũng đơn điệu như thế, nhưng việc gì cũng trở nên thú vị nếu bạn biết tận hưởng nó, với tối là đưa mắt nhìn qua quán bán bánh kem cà phê đối diện. Thường lên đó tôi không chơi một mình, mà còn có chú Tuân. Chú Tuân là em của ba, làm dịch vụ đổi tiền ngay cạnh xưởng mẹ tôi, nên nhiều khi tiệm ế khách, chú thường qua chơi với nhóc ác tôi. Gặp những chuyện nhỏ như cục kẹo như chân vấp ngay cạnh bàn làm "anh hùng rơm" ê ẩm cả buổi đến những việc "trọng đại" như đường tình duyên trắc trở với em Phụng, em Xuân chú đều đem ra kể đứa nhóc chưa trải đời, tay chân còn lấm lem bụi đất. "Miệng còn hôi mùi sữa" theo cách chú miêu tả tôi khi tôi chột dạ hỏi chú sau chuyên mục ca cẩm tình duyên bạc bẽo, "Khi nào con mới được yêu như chú, chú Tuân?", chú trơ mắt nhìn tôi, toát lên dáng vẻ của bậc tiền bối, "Chừng nào mày lớn lên như chú rồi mới được yêu con à, miệng hôi mùi sữa thì lo học đi." Nói rồi chú rít điếu thuốc còn dang dở, phả khói lên bầu trời sâu, đôi lúc xa xăm, được tôi phỏng đoán theo hướng nhìn vô định. Sau cuộc hội thoại không mấy khả quan, tôi đăm chiêu suy nghĩ, làm người lớn thật ngầu, được yêu em Phụng, em Xuân cơ, được thoả thích làm mọi thứ, nhưng thứ khiến tôi mất ngủ đêm đó là quyết tâm làm nhân viên của quán cà phê đối diện để được... ăn bánh mỗi ngày.


Được tự miệng nếm những chiếc bánh nhỏ nhỏ xinh xinh đó không biết từ khi nào là nỗi ao ước thèm thuồng với cậu nhóc 6, 7 tuổi. Có lẽ là từ ngày nhìn hình ảnh các cô chú sành điệu, tay xách nách mang những chiếc túi không biết đọc sao vì trên trường chưa dạy những âm tiết gắn liền nhau chằng chịt như vết mực bị lem. Tôi chỉ biết các cô chú đi vào cánh cửa thần kì, nói xì xào gì đó rồi đi đến chỗ ngồi đối diện cửa sổ, mắt trao tráo nhìn tôi. Nếu tôi là họ, chắc tôi sẽ phải vừa ăn vừa chứng kiến đôi mắt thao tháo thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống vị chư khách kia, đứa trẻ tay liên tục hoạt động hết công sức ra hiệu lẫn chỉ trỏ, chú hề với cái mũi đỏ ướt ướt mua vui cho mọi người thật là một cảm giác rờn rợn khó quên..


Vào một ngày mây trắng nắng vàng, ngồi bên quán cà phê có cảm giác mới lạ mà như đã quen mặt nhau cả chục năm, cũng kêu ly Passion gì đó, vừa uống vừa chép chép vị ngọt mịn tan trên đầu lưỡi của chiếc bánh tiramisu, ánh nhìn nhoài khỏi chiếc kính trong suốt, có cậu bé đứng đó, nhìn tôi với đôi mắt bé nhỏ tinh nghịch "chú ơi con muốn ăn bánh", giãy đành đạch như cá chép lên bờ khi nhận được cái lắc đầu dứt khoát, cậu cầm trên tay mấy viên bi đủ màu xanh đỏ tím vàng, tung tăng với chú với chiếc áo ba lỗ sẫm màu in hình siêu nhân, coi bầu trời bằng chiếc vung bé xíu nên cậu cùng ông hì hục thổi bong bóng lên trời. Bong bóng bay cao, bay thật xa, hệt như giấc mơ thuở bé của cậu vậy.



Comments


  • Facebook
  • Twitter
  • Instagram

Inner Pieces

123-456-7890

info@mysite.com

© 2023 by Inner Pieces.

Proudly created with Wix.com

Contact

Ask me anything

Thanks for submitting!

bottom of page