top of page

Hạnh phúc kẹt xe mãi chưa tới

  • Writer: Baro Nguyễn
    Baro Nguyễn
  • Mar 30, 2021
  • 2 min read

"Nhìn kìa sao ngồi thừ ra đấy

Phải chăng vương vấn những kí ức

Thả buồn theo đông phong năm ấy

Môi chạm khẽ những khúc hát ngân nga."




Trong lòng anh lợn cợn những suy nghĩ bâng quơ, khi cơn mưa rào chợt ghé qua ô cửa sổ, rơi xuống mặt đường lát nhựa chạy băng băng. Mọi thứ đều trôi qua nhanh như thế, ngay tại thành phố này. Anh ước mình có thể là Gil Pender, đi lên chiếc xe trở về thời kỳ tươi đẹp của Pháp, uống vài ly rượu vang với gã Hemingway lập dị hay được gặp gỡ Pablo và say đắm ả nàng thơ của ổng như trong Midnight In Paris. Đúng là một gã dị hợm.


Giữa tinh không, anh bất giác lấy tay sờ lên môi. Cặp môi sứt nẻ, đắng ngắt. Có lẽ tháng giêng ngon như cặp môi gần trôi qua đã đủ lâu, đã khiến lòng anh nguội lạnh những cảm xúc lâng lâng, khát khao và những mộng mơ tuổi trẻ. Anh tìm đến chất xúc tác cho những cảm xúc được thăng hoa lần lữa, ly Gin nằm gọn trong tay, rồi sẽ sớm thôi, chất lỏng chết người đó sẽ chảy vào cuống họng và hoà quyện vào tim. Tim bơm hỗn hợp máu và chất lỏng ấy đi khắp cơ thể. Lại một cuộc chơi như cố quên đi ngày mai.


Với anh, ngày mai là một sự mơ hồ, trống rỗng bao trùm với những tháng ngày dắt xe chạy bờ bụi quanh Sài Gòn, ngắm dòng người yêu nhau, siết chặt nhau trên dòng đường tấp nập người qua. Anh chạy mãi, chạy mãi, chỉ để quên một người. Anh chạy, chỉ để ém nhẹm mớ tâm tư hỗn độn trên khoé mắt. Anh chạy, chỉ để quên đi hơi ấm phía sau xe. Hỏi nhiều người thích nhất ở Sài Gòn là gì, là Landmark 81 hoa lệ, là những quán bar rooftop sang chảnh, là nhà thờ Đức Bà cổ kính... Riêng anh cũng đã từng say đắm vẻ đẹp hiếu kì ấy khi lần đầu tiên lên phố học đại học, nhưng giờ đây có lẽ điều khiến anh nhẹ lòng nhất, lại là dòng người tấp nập mỗi lúc tắc đường. Vì duy những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy cũng là khi anh thấy bớt cô đơn, trơ trọi giữa cuộc đời. Chắc cũng vì vậy anh mới có cớ để biện minh rằng hạnh phúc của mình đang ở đâu đấy xa xôi, chắc là kẹt xe mãi nên chưa tới.


"Tựa như chưa bắt đầu. Tựa như ta vừa mới quen..."


Có lúc anh tự hỏi lòng mình, hôm nay rằm mười lăm mà nhìn đi nhìn lại cũng bị khuyết mất một phần là cái cớ gì?


Cuối cùng, một người đi, một người ở lại...


Cuối cùng, một người nhẹ nhõm, một người xót xa...


Cuối cùng, một dấu chấm phẩy, một dấu chấm hết...




Comments


  • Facebook
  • Twitter
  • Instagram

Inner Pieces

123-456-7890

info@mysite.com

© 2023 by Inner Pieces.

Proudly created with Wix.com

Contact

Ask me anything

Thanks for submitting!

bottom of page