Chuyện viết: có bấy nhiêu lần em đã bỏ quên những con chữ?
- Baro Nguyễn
- Oct 31, 2020
- 3 min read

Trời vẫn xám xịt, mè nheo như mọi ngày, chỉ là đôi tay em không còn lướt qua những con chữ nữa.
Nhớ những ngày em cặm cụi viết, em viết điên cuồng, em viết với tất cả niềm say mê, để những con chữ tuôn ra khỏi đầu, rơi xuống những trang giấy, giữa nền trắng lấp loáng những dòng chữ đen trên màn hình máy tính. Em viết hăng say lắm, em viết cho mình trước, dù có người đọc, có người xem, có người bấm like hai lần hay có người ghét, em đều bỏ ngoài tai.
Rồi em tiếp tục viết. Em viết để được ở cạnh bên ước mơ, hai tay em cầm chắc cuộn dây, chực hai tay thả diều lên rồi lấy hết sức bình sinh chạy thụt mạng về phía chân trời. Đến khi quay đầu nhìn lại, cánh diều ước mơ đã bay thật xa, neo mình trên đám bông gòn lửng lơ giữa nền trời xanh vời vợi. Em lấy hai bàn tay nắm chặt cuộn dây, giữ cho cánh diều ước mơ luôn phấp phới trong từng phút giây em sống, miễn tim chưa ngừng đập và em chưa ngừng thở, em cứ viết.
Còn biết trời đất, biết trời trăng chiếu gối, biết đốm lửa tình yêu giữa người với người còn sáng ngời, còn nhóm bạn cùng viết, luôn cạnh bên cùng tâm sự sẻ chia, ở đó có những đôi chân rảo bước chậm lại giữa cuộc đời vội vã, xô bồ, ghé qua đời nhau, tặng cho nhau cái cúi đầu thật thà, cái mỉm cười chốc thoáng qua nhưng chao ôi, người đâu biết, chỉ vậy đã đủ để lại bao vấn vương ngọt ngào. Mỗi tối về, Hồ Xuân Hương tìm đến rượu và trăng để bầu bạn, còn em đi tìm đến những con chữ để trải lòng mình, để cố hiểu bản thân hơn - một bản thân yếu đuối nhưng kiên cường, vẻ bên ngoài rắn rỏi, thô ráp nhưng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn nhạy cảm, những đêm chực khóc sưng cả mắt, đôi khi chỉ vì vài ba câu chuyện cảm động, về vài ba con người khổ đau. Cũng nhiều lần, có người cố nén những giọt nước chưa khô nơi khoé mắt, những dòng suy nghĩ như thác đổ khiến không ít lần đau đầu, trằn trọc thao thức khi màn đêm dợn buông. Cũng có lần, em đang viết thì tự nhiên thấy sống mũi cay cay, quay qua quay lại thấy nước mắt lã chã rơi hai dòng ngon lành.
-------------------
Em ngừng viết, vì thời gian có lỗi với em, không kéo dài được thêm một tiếng đồng hồ. Vì chiều nay tâm trạng em không tốt, lòng em đau đáu vì những chuyện buồn thỉu buồn thiu. Vì cũng buổi chiều nọ, em lén bỏ vệt nắng vào túi, về mở ra nắng lại rong chơi đi đâu mất, làm ai đó tương tư suốt cả buổi, vì này và vì nọ...
Nhưng em ơi, có đôi khi nghĩ đến việc cầm bút nguệch ngoạc vài dòng chữ hay mở máy gõ lọc cọc những thanh chữ trên bàn phím cũng là một điều khó khăn. Viết thì viết, nhưng biết viết gì bây giờ? Chẳng lẽ viết hôm nay trời đẹp quá, rồi để đó cho máy nó tự nghĩ ngợi, rồi gõ chữ dùm mình? Có nhiều lúc em vắt kiệt sức lực với bài vở và từng ấy deadline, từng gam năng lượng cuối cùng đang dần vơi đi, cập nhật bình sạc: 1%. Thế thì hãy mở máy lên, bật một bản nhạc không lời thật du dương, bẻ tay cái rắc, xoay cổ cho đều bonus thêm mấy cái đấm lưng đầy tình yêu nữa. Ngồi ngay ngắn vào bàn và viết, viết về mọi thứ trên đời, viết ra hết suy nghĩ tâm tư đang hiện hữu trong lòng em như một cách trút bỏ đi những nặng gánh trong lòng. Và nhớ, luôn giữ trong tim mình ngọn lửa âm ỉ trên mười đầu ngón tay trong những ngày nắng và cả những ngày mưa,
Hãy vững lòng, rồi một cách tự nhiên, những con chữ sẽ sạc pin cho em, em nhé!
Comments