Gửi cậu, lời thủ thỉ trong những ngày mưa của cuộc đời!
- Baro Nguyễn
- Oct 10, 2020
- 4 min read
Liệu cậu có vui khi là người đến sớm nhất, thong thả để luồng khí xanh mơn mởn tràn vào lồng ngực, để gió khe khẽ chạm vào da thịt cậu, sương rơi xuống hai tay cầm, chạy êm ru tới trường giữa phố thị đang say giấc nồng?
Liệu sau những giờ học dưới trường, ba mẹ mừng cậu về với đồ ăn trước mặt, tô cơm dẻo còn thơm mùi nếp, cùng chén canh chua cá thác lác với thịt kho đậm vị mẹ nấu. Cơm lành, canh ngọt, thịt ngon, đối với cậu đó đã là hạnh phúc. Hay trên đường về cậu tạt qua mua vội cơm hộp mang về kí túc xá, hì hục ăn cho qua bữa, lấp đầy chiếc bụng đang cồn cào vì đói. Vừa ăn sột soạt vừa nhớ những buổi ăn trưa đông đủ dưới quê, tiếng đũa khua tanh tách, tiếng cười đùa rôm rả ở miền quê sông nước giản dị chất phác, giờ lên phố chỉ còn mình mình với hộp cơm lạnh tanh, bất giác thở dài, nhớ lắm câu nói đầu lưỡi của mẹ mỗi khi đến bữa cơm:"Con ăn lẹ đi cho nóng, ăn nhiều vào còn có sức học nữa thằng này."
Liệu cậu có rưng rưng khi nghe tin cậu đã đậu vào trường đại học mình ao ước, ngày đêm khổ luyện để bước vào cánh cửa mới của tri thức? Hay niềm vui thay thế bằng gương mặt xám xịt, sự hụt hẫng nuốt chửng niềm hy vọng, ngọn lửa của tuổi trẻ thoáng vụt tắt khi nhận được cú điện thoại giữa bận chiều rộn ràng người qua kẻ lại, người ngang kẻ dọc, kẻ đứng người ngồi, kẻ cười người khóc, kẻ săm soi người châm chọc? Liệu lòng cậu có chùng xuống khi bạn mình đều đã dành được tấm vé đại học và như bao người, cậu tự trách bản thân yếu đuối, vô dụng, là kẻ ăn bám cha mẹ và suốt đời là thằng ăn mày quá khứ?
Liệu mưa có khiến cậu bất giác nhìn mỉm cười, cúi đầu cảm ơn hôm nay, tạ ơn trời đất, bật chiếc nhạc thả mình vào những giấc mơ đang hoài ấp ủ, ôm bản thân mình vào lòng sau ngày tháng ăn ngủ không yên. Hay liệu mưa có chức năng xoa dịu vết sẹo đau đáu trong tim, cậu phải nói với bố mẹ sao đây, có phải cuộc đời sống để chờ ngày mình chết, hoài bão được che lấp dưới sa mạc hiu hắt, mưa có hong khô đôi mắt sưng húp, hay đã thổi tắt ngọn nến trong tim? Cậu có đi dưới mưa, để những giọt nước mắt rơi lã chã xuống đầu gối, nghe tiếng mưa rả rích như những tiếng nấc nghẹn lòng? Lòng cậu ướt mem, sũng nước, rối bời. Cậu có ghé vào kêu cho em ly bạc xỉu mang về, tắt máy xe lặng lẽ nhìn đời, nhìn đoạn yêu thương mang tên kí ức, nhìn Sài Gòn đang rơi nước mắt.
Liệu cậu muốn nằm cuộn trong lòng một ai đó. Đứa bạn thân? Người yêu? Đứa em gái? Ông anh trai? Bố mẹ? Cùng xem một bộ phim rom-com yêu thích, cùng nhau cười ồ lên khi gặp cảnh hai nhân vật môi chạm môi, tay với lấy mấy bịch snack nhâm nhi, tám đủ chuyện trên trời dưới đất, gác lại âu lo cùng Da LAB, thế mà lòng thấy an yên đến lạ. Hay cậu muốn ở trong căn phòng trống khoá kín cửa, chỉ cậu với bốn bức tường trắng, rơi hút vào khoảng không thăm thẳm, nơi chỉ có màu đen của tuyệt vọng, dằn vặt và tổn thương bản thân vốn đã mỏng manh yếu đuối, thiếu lắm những ôm ấp chở che. Hay cậu xưa nay chưa biết vị rượu bia ra sao, nay cũng vội vã làm theo người ta "nâng chén tiêu sầu", để rồi coi nỗi buồn như mớ bia rượu nạp vào người, nôn oẹ cho ra bằng hết mới có thể lăn đùng ra ngủ?
Cậu, đừng luỵ. Đau thật đấy. Xót thật đấy. Chỉ là vài con điểm trên giấy mà mang cả gia đình, xã hội lên vai. Nặng lắm, tớ biết. Nặng lòng sau bao tháng ngày cặm cụi học vất vả, đổ mồ hôi sôi nước mắt để mong được bước tiếp đến chân trời mới. Nực cười nhỉ, khi nếm mùi thất bại rồi mới trân trọng giá trị của chặng hành trình gian nan, của thành công biết dường nào. Nhưng tớ nghe ai đó đã nói, "Tất cả chúng ta có một đích đến chung là cái chết, chỉ khác là cách chúng ta đi đến đó ra sao, và đoạn đường dài ngắn thế nào."
Cậu ơi, dù cậu có ra sao trong thế giới hỗn độn này, thì hãy nhớ khi vấp ngã hãy đứng dậy, phủi phủi hai đầu gối rồi bước tiếp những bước đi nhẹ tênh về con đường phía trước cậu nhé. Những giấc mơ, hoài bão đang ấp ủ, hãy luôn giữ ngọn lửa niềm tin, tin vào bản thân, tin vào cuộc sống muôn màu vạn trạng và để ngọn đuốc trong cậu soi dẫn đường đi. Rớt đại học không đồng nghĩa với kết thúc, chỉ là cánh cửa này đóng lại, để vô vàn cánh cửa khác mở ra trước mặt. Cậu hãy đón lấy và làm mới chính mình mỗi ngày. Chậm trễ một năm không phải là chậm trễ cả đời. Sau cơn mưa, trời lại sáng, và những đám mây đen trong lòng rồi cũng trôi đi. Thế đó, nhẹ tênh như mây trời. Giữ cho mình cái đầu lạnh và một trái tim nóng. Nhớ, nỗ lực hết mình nhé, người ơi!

Comments