top of page

Tôi ghét Sài Gòn!

  • Writer: Baro Nguyễn
    Baro Nguyễn
  • Sep 26, 2020
  • 3 min read

Updated: Nov 10, 2020

Có những lúc tôi thấy mình chán ghét đất Sài Gòn này. Tôi ghét thứ hỗn tạp âm thanh ồn ã, thiếu tinh tế, tôi ghét chiều nào chạy ngoài đường người ta tranh nhau từng cm đường, ngó qua ngó lại, đâu cũng toàn xe với xe, anh chạy tôi chạy, anh dừng đèn đỏ tôi dừng theo(có một vài khi). Đôi khi muốn thét lên vãi hồn chim én, người nước ngoài nói What the f*** with Saigonese and this traffic?, người Sài Gòn nói we get used to with it, bad boy ain't good, but fun, either does traffic. Ngộ ghê.


Hồi nhỏ tôi cực khoái ngửi mùi đồ ăn mẹ nấu vì nó là mùi thơm của nồi súp ngọt vị xương, dặm thêm mắm muối thật đậm, kích thích mọi giác quan tuôn chảy trong người. Và tôi cũng thích một mùi nữa, là mùi xăng. Nói khiêm tốn là vậy, chứ tôi nghĩ xăng như là mùi đàn ông... thứ thiệt. Nhớ cứ mỗi khi xe chạy gần hết xăng, tôi lại hối mẹ tấp ngay vào trạm đỗ xăng gần nhất, và đáp lại mẹ bằng ánh mắt phấn khích khi bánh xe chệch về nơi chứa thứ xăng dầu đen ngòm đó. Vội vàng xuống, mẹ mở nắp xe ra, đỗ năm chục nha anh, chú bấm tít tít vào máy rồi đổ từ từ chất lỏng thơm tho đó, tôi tận dụng cơ hội lấy hết bình sinh hít lấy hít để, như mũi tôi chỉ để hít thở bầu không - khí - xăng - dầu - thơm - kì - lạ. Thơm lạ lùng, không, thum thủm lạ lùng.


Hồi mới yêu, tôi yêu em biết bao, và khi cốc nước tình yêu đã đầy, tôi sớt qua cho Sài Gòn và nghiễm nhiên nhận Sài Gòn làm người tình thứ hai của mình. Tôi và em tản bộ dưới mái trường giữa mùa hè oi ả, cô nhẹ nhàng rải gió thổi tóc em phơi phới, cuốn lấy trái tim tôi đi trong giây phút ánh mắt hai người chạm nhau. Tôi như kẻ tình si, đem lòng mơ mộng về em. Trong khoảnh khắc đó vỡ lẽ thở dài:


"Thì ra tương tư là thế này,

hai mươi bốn trên bảy.

Nghĩ đến em.

Nghĩ đến em."

Rồi người cũng đi, như cơn gió đầu mùa trút hết những hờn giận, bực dọc, mưa nước mắt ngắn nước mắt dài, rơi tõm xuống trái tim, dột thêm một góc nhỏ ở con tim vốn mỏng manh, như một ngôi nhà sập xệ lộp độp những cơn mưa xuyên qua mái nhà bằng rơm rạ. Tôi buồn Sài Gòn đã mặc tôi giữa những cơn mưa lạnh buốt tay, tôi giận Sài Gòn vì người bỏ tôi đi không nói một lời, và tôi nhớ Sài Gòn vì Sài Gòn nay vắng em. Vắng mất một buổi chiều, quanh đi quẩn lại một bức tranh hai màu trắng đen.


Và tôi ghét Sài Gòn, vì dự báo thời tiết chiều nay có mưa, nhưng đã quên báo chiều nay, chiều mai hay chiều của ngày 236 nào đó, không có em.



Tôi ghét Sài Gòn, mọi người bận bịu với công việc của mình, cố lắm chỉ là những chiếc gật đầu chào nhau, thậm chí còn ngại buông tiếng chào chú chào anh. Những khoảng trống giữa phố được lắp đầy bằng tiếng nhạc xập xình điếc tai, những cuộc vui họ bỏ lại trên bàn nhậu say bí tỉ, chiếc xe và tính mạng đánh rơi giữa đường xá bộn bề hằn vết máu. Bốn mùa quay đi quay lại, mùa xuân hoa nở, mùa hạ đi qua xao xác lá phượng rơi, mùa thu để những hạt mưa vấn vương nằm giữa trời. Lại một mùa đông không lạnh.


Vẫn nhớ như in cảm giác chạy xe giữa khuya, đường xá đánh giấc ngủ say như chết. Nhưng tôi thích những khoảng lặng, nhất là ở nơi gọi là 'Thành phố không ngủ', tôi mặc gió thổi vun vút hai tay cầm, xộc thẳng vào mắt hơi lạnh man mác, đủ để vỗ về những tâm tư trong tim nóng hổi, đủ để người ta hít lấy hít để mùa tâm trạng đang tan chậm của chính mình. Hình như Sài Gòn chiều tôi quá nên tôi hư thì phải. Thôi, tôi thích là được.


- Bài phốt Sài Gòn với góc nhìn của cậu bé ham chơi ham đi cà phê uống trà đào. -



Comentarios


  • Facebook
  • Twitter
  • Instagram

Inner Pieces

123-456-7890

info@mysite.com

© 2023 by Inner Pieces.

Proudly created with Wix.com

Contact

Ask me anything

Thanks for submitting!

bottom of page