top of page

Tản mạn cuối năm

  • Writer: Baro Nguyễn
    Baro Nguyễn
  • Feb 8, 2021
  • 2 min read

"Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau." - Trịnh Công Sơn -


Khi cuộc đời là một bản nhạc xô bồ, thử tìm về những giá trị xưa cũ xem, biết đâu sẽ tìm được những âm nốt trong trẻo, đủ để ngân lên một bản hoà ca về tình yêu, tình người và tình đời.


Đối với tôi, đó là một cuốn sách đã đóng bụi thời gian đã ngủ yên từ hồi nao, nhưng khi được lấy ra khỏi tủ và được chính tay cầm, nắn, phủi nhẹ lớp bụi mịn trên bìa sách, tôi thấy lòng mình xốn xang những thanh âm tuyệt đẹp của hồi ức, dù là một kỉ niệm, một câu chuyện hay cuộc đời của ai đó. Điều đó giúp ta bao dung với hiện tại, nhẹ lòng trước bão tố và có tâm thế chủ động đón nhận những bất trắc trong cuộc đời.


Vì ở đây, giữa thế giới tàn khốc đến nao lòng, tôi tìm được một thế giới khác song song cho riêng mình, nơi tôi là khu rừng và rêu phong, nơi tôi là giọt nắng vương bên thềm và núi đồi điệp điệp, nơi đó chỉ có tôi và tôi, cho những giây phút mặc niệm.


Có ai đó đã từng tự thắc mắc những giá trị xưa cũ nay không được trân trọng như trước kia hay chưa? Tôi đã từng nghĩ thế, rồi tự mình thấy xót xa. Xót xa cho cuộc đời không ngơi nghỉ chỉ có "tiến lên" chứ không có "lùi lại", cay đắng cho những thân phận không có tên, họ vô danh, nhưng họ khắp nơi, rồi cứ đến hạn ông trời lại khóc tủi cho những đôi mắt đỏ gằn màu tàn hoàng hôn. Màu cỏ úa. Màu kết thúc. Tôi xót xa, khi còn nhỏ vô tư bao nhiêu nay giấu kín nhiều tâm tư bấy nhiêu. Họ trăn trở. Họ ray rứt. Họ nay xa xăm huyền ảo một bóng hình không màu, không mùi, không vị.


Hỡi người, trước khi quá muộn, hãy lần về với mình, nâng niu chút nắng còn sót lại, lấy tình người làm châm ngôn sống, lấy cuộc đời làm chuyến phiêu du về miền cực lạc. Nếu có khóc, cứ để gió hong khô. Nếu có cười, hãy để chúng ở đó mãi, đừng để ai tắt đi nụ cười, đừng để nhạt mất màu bình yên trong tim.


Coi kìa, không chừng gánh nợ đời còng lưng!


Người lớn này, xin người đừng đến với thế giới của tôi và làm rối tung lên mọi thứ. Tôi chỉ muốn cuộc sống yên ổn, xin hãy tránh xa tôi ra! Tôi đã thấy đủ để tin, nghe đủ để hiểu, tranh đấu đủ để con tim không còn lạc lối giữa bão cát nắng cháy bong tróc những mảng màu tăm tối của các người.


Học và học. Công cuộc quan trọng của loài người là học, là đọc, là hiểu, là biết. Quan trọng nhất là học từ quá khứ, trước nhất là từ chính mình, sau đó đến quá khứ của người khác.





コメント


  • Facebook
  • Twitter
  • Instagram

Inner Pieces

123-456-7890

info@mysite.com

© 2023 by Inner Pieces.

Proudly created with Wix.com

Contact

Ask me anything

Thanks for submitting!

bottom of page